7 điều cần TU DƯỠNG theo lời CỔ NHÂN để trở thành người THÀNH ĐẠT TRƯỞNG THÀNH
Người xưa có câu tục ngữ rất hay đó là “người đi lưu danh, nhạn bay để lại tiếng”. Là con người, chúng ta đến với thế gian này tung hoành một chuyến, ít nhất cũng phải để lại cho đời những lời hay ý đẹp, chứ đừng bao giờ để cho nó trở thành một phần ký ức đau thương.
Muốn được lưu danh chúng ta phải trở thành những người trưởng thành, thành đạt trong cuộc sống, mà muốn đạt được như vậy thì việc học cách tu dưỡng tâm tính chính là con đường dẫn bạn hoàn thành tốt đẹp một kiếp người.
Theo như Cổ Nhân chỉ bảo thì có 7 điều mà chúng ta cần phải tu dưỡng trong đời người để có thể trở lên xuất chúng, thành đạt. Vậy thì 7 điều đó là gì, ngày hôm nay xin mời quý anh chị và các bạn chúng ta hãy cùng Kênh Tử Vi cùng nhau đi tìm hiểu trong video dưới đây nhé
1.Điều tu dưỡng thứ nhất – Quân tử muốn tu thân, trước tiên phải
Một trong những cách dưỡng tâm của cổ nhân đó là muốn làm quân tử thì phải tu tâm của chính mình trước tiên. Không cần cố gắng hô mưa, gọi gió hay làm việc đao to búa lớn nào đó mới được đánh giá cao mà tâm an tịnh mới là điều đáng được ưu tiên cho một bậc quân tử.
Tu tâm từ ý nghĩ, lời nói cho tới hành động mới thực sự là việc cần làm trước tiên. Thử xem mình đã nghĩ đúng chưa, nói năng có chừng mực chưa, có làm tổn thương ai không, hành động có bị hấp tấp, gây hại cho người khác không…
Dưỡng tâm là việc cần làm hàng ngày, kiểm soát bản thân tránh xa những việc xấu, từ đó tâm hồn sẽ nhẹ nhõm, luôn cảm thấy thoải mái dễ chịu, người xung quanh cũng cảm nhận được năng lượng tốt đẹp ấy.
Có câu cổ ngữ rằng: “Khi sắp nổi giận thì hãy nhẫn nhịn, chỉ trong giây lát là tâm lại trong lành”. Khiêm tốn nhẫn nại thực ra là một loại tu dưỡng, là một loại trí tuệ, cũng là một phép tắc tất yếu để làm người của người xưa.
Khiêm tốn và tự tin là nguồn cội của mọi sức mạnh vốn có ở con người. Không có lòng tự tin sẽ không có thành công nào được tạo ra. Có thể một số người tự tin vào bản thân là một việc tốt nhưng cũng có một số lại vô cùng kiêu căng và tự mãn. Đó là phẩm chất không cần thiết ta nên loại bỏ nó để dần trở thành một người văn minh.
Đa số những người kiêu căng luôn xem mình là giỏi nhất và không nghe ý kiến của bất kỳ ai. Tính cách của họ cũng không được người khác đánh giá cao. Khi nhìn vào có thể người khác sẽ không muốn tiếp xúc với họ. Tính tự mãn phần lớn đều không đem lại cho ta lợi ích. Đừng quá tự mãn về bản thân vì điều đó có thể sẽ làm hại bạn.
Trong lòng sản sinh kiêu ngạo, giống như dây leo sinh trưởng trong bóng tối, lặng lẽ nuốt chửng con tim chính trực, che lấp ánh mắt thông suốt khi nhìn nhận bản thân và ánh mắt khiêm tốn khi nhìn nhận thế giới.
Vì thắng mà kiêu, nên sau đó khó mà thắng lại; Vì tiến mà ngạo, nên sau đó khó lòng tiến thêm nửa bước. Người sáng suốt chẳng bao giờ kiêu ngạo về tài năng của mình. Kiêu ngạo là mầm móng của bất hòa và tai họa. Hãy khiêm tốn hơn nữa và tự tin hơn nữa. Bớt kiêu căng, tự mãn thế giới sẽ mở ra nhiều cánh cửa để bạn bước tới.
Quân tử biết tu tâm nên sống ngay thẳng, không tranh giành quyền chức, sống thanh đạm, chẳng cần dùng thủ đoạn để bon chen với đời, nếu không được giàu có thì vẫn sống vui, sống tao nhã.Bất luận cuộc sống của họ có thuận buồm xuôi gió hay không, dù giàu hay nghèo, địa vị cao hay thấp, họ đều có thể làm cho tâm hồn luôn tự tại.
2.Điều tu dưỡng thứ hai – Thiên hạ khắp nơi là của cải, một phần lao động, một phần cơm
Trên thế gian này của cải sẵn có khắp nơi, nếu tìm cách thì chắc chắn ai cũng sẽ có thể trở nên giàu có, không có gì là không thể cả.Thế nhưng cổ nhân đã nhắc nhở rằng: “Một phần lao động, một phần cơm”. Điều này có nghĩa là lao động bao nhiêu thì chỉ nên hưởng bấy nhiêu mà thôi. Nghĩa là công sức mình như thế nào chỉ hưởng tương ứng, tránh tâm lý tham lam, cố gắng vơ vét phần nhiều về mình.
Lòng tham muốn tiền bạc của con người khiến ta chẳng thể nào biết điểm dừng, có rồi lại muốn có nhiều hơn nữa cả trăm tới vạn lần. Chỉ vì ham muốn nhất thời nhưng việc lấy tài sản của người khác làm của mình là ta đã bắt đầu gieo nghiệp ác cho chính mình từ lúc đó.
Thế nên dành cả đời kiếm tiền rồi giữ tiền mà trong lòng vẫn không yên, vẫn phải chịu nhọc nhằn, lao khổ, không bao giờ có những phút nghỉ ngơi ngồi chơi thoải mái. Họ vẫn bao biện rằng giờ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để sau này được sung sướng.
Những kẻ cứ cố vơ vét tiền bạc của người khác về mình tưởng là để sung sướng nhưng dù cho của cải có chứa đầy nhà nhưng trong lòng vẫn bất an, đêm ngủ không yên, luôn lo lắng một ngày sẽ bị trả thù.
Trong Phật giáo dạy rằng: “Nguồn cội của mọi khổ đau trên đời đều từ 3 việc mà ra: tham, sân, si”. Trong đó, tham đứng hàng đầu, vì do tham mới nổi lên sân hận, mới khiến con người si mê u tối, từ đó gây nên nghiệp ác.
Tham lam càng nhiều thì báo ứng càng lớn. Luật nhân quả của lòng tham thường được trả ngay trong kiếp này, qua rất nhiều minh chứng thực tế mà chúng ta đã thấy.Một người không chú ý việc dưỡng tâm thường có xu hướng làm một nhưng muốn đòi ăn 10 phần cơm, như thế là tham lam, phá vỡ sự cân bằng vốn có.
Một khi lòng tham trỗi dậy thì che mờ đi lý trí, họ nhất định sẽ tìm mọi cách để thu vén của cải về cho mình. Những người này bất chấp thủ đoạn, sẵn sàng luồn cúi, mưu lợi để bù đắp vào phần lao động còn thiếu.
Ngược lại, người ngay thẳng thật thà, không đầu cơ trục lợi thì không phải lo sợ, luồn cúi, tự tin vào năng lực của mình, không phải cầu cạnh ai. Có như thế mới tự tin ngẩng cao đầu đối mặt bất cứ hoàn cảnh nào.
Đoạn trừ được lòng tham của mình dù là tiền bạc, tình cảm hay chức vụ thì lòng ta ắt sẽ an yên. Ví dụ như Đào Uyên Minh “quan trường không suôn sẻ, chẳng bằng quy ẩn điền viên, vẫn có thể hái hoa cúc dưới hàng rào phía đông, nhàn nhã nhìn núi phía nam”.
3.Điều tu dưỡng thứ ba – Bất kính với người đáng kính sẽ chiêu mời tai họa
Cổ nhân dạy điều nên kính nể là để răn chúng ta sống khiêm nhường, hiếu đạo, biết người, biết mình. Nếu không thì sẽ dễ rước họa vào thân.Khổng Tử nói: “Quân tử có 3 điều sợ: sợ mệnh Trời, sợ đại nhân, sợ lời của Thánh nhân”. Ý nghĩa là, con người phải biết kính sợ Thượng Thiên, thuận theo Thiên mệnh, biết kính sợ người có phẩm hạnh cao, địa vị cao, biết kính sợ lời dạy của Thánh nhân.
Một kẻ tự mãn, xem thường người khác, không có lòng kính sợ, thì sẽ mất đi nền tảng đạo đức tối thiểu làm người, việc xấu nào cũng dám làm.Trong đó nhất định phải hiếu kính cha mẹ là điều đặc biệt lưu tâm. Người xưa thường nói, gia đình như một gốc cây với ông bà là rễ, cha mẹ là cành, con cháu là hoa trái. Muốn hoa trái nảy nở thì nhất định phải chăm bón cẩn thận từ gốc rễ.
Gốc rễ không chăm sóc thì sớm hay muộn cây cối sẽ héo mòn và chết đi. Do đó, làm người phải luôn khắc ghi về đạo hiếu. Ở nhà không hiếu thuận với cha mẹ, ở đơn vị không phục tùng lãnh đạo, ở xã hội không hiểu tôn kính hiền tài. Người như thế ắt sẽ gặp tai họa hung dữ nguy hiểm, xã hội như thế ắt sẽ chẳng văn minh, quốc gia và dân tộc như thế, ắt sẽ lạc hậu.
Đối với người Việt Nam chữ hiếu luôn đứng đầu trong mọi đức tính sẵn có của con người. Người Việt Nam vốn lấy đạo đức làm căn ban cho cuộc sống, cho bản thân, cho gia đình và cho dòng tộc của mình. Con cái thảo hiếu với cha mẹ lúc còn sống, kể cả khi cha mẹ đã khuất,
Có một câu chuyện về lòng hiếu kính cha mẹ như sau
Có một chàng trai sắp thi tốt nghiệp đại học. Trước đó, anh đã nói với cha về ước muốn có chiếc xe thể thao xinh đẹp và mong rằng nó sẽ là quà tặng của cha nhân ngày tốt nghiệp.
Người cha nghe xong im lặng, không có ý kiến gì.Sau ngày chàng trai tốt nghiệp, người cha đã gọi anh vào phòng, nói rằng ông rất yêu thương và hãnh diện có được đứa con như anh. Sau đó, ông trao cho anh một hộp quà được gói cẩn thận.
Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và nhìn thấy đó là một quyển sách thể loại “rèn nhân cách” được đóng gáy và bọc bìa da rất đẹp. Chàng trai nhíu mày, “với tất cả tài sản mà cha mình đã có… và món quà tặng cho con tốt nghiệp đại học chỉ là một quyển sách tầm thường này hay sao?”.
Chán nản và buồn phiền với ý nghĩ đó, chàng trai không nói lời nào với cha mình, rời khỏi phòng, để lại quyển sách trên bàn. Sau đó anh bỏ nhà ra đi…Trong một thời gian dài, chàng trai không liên hệ với cha mình. Cho đến một ngày anh nhận được tin cha mình đã qua đời và để lại toàn bộ tài sản cho anh ta.
Khi anh về đến căn nhà cũ xưa, sự buồn phiền và hối hận tràn ngập trong lòng chàng trai khi anh nhớ đến sự cư xử lạnh nhạt mà anh đã có với cha trước đây. Anh tìm đọc những giấy tờ quan trọng của cha mình và nhìn thấy cuốn sách “rèn nhân cách” vẫn còn nguyên vẹn trên bàn như ngày anh từ bỏ nó.
Chàng trai mở cuốn sách ra, lật từng trang và thấy một bao thư được ép chặt trong đó. Anh đã nhẹ nhàng mở bao thư ra, và bỗng dưng nước mắt anh tuôn trào khi nhận ra đó chính là một chìa khóa xe hơi và tờ hóa đơn của chính chiếc xe mà anh ta yêu thích ngày trước. Tờ hóa đơn ghi đúng ngày anh ta tốt nghiệp với dòng chữ đã thanh toán đầy đủ…
Trong cuộc sống của chúng ta, không ai mà không mắc những sai lầm. Có những sai lầm thì sau đó được sửa chữa và trở nên bình thường. Nhưng có những sai lầm sau khi khắc phục rồi, nó vẫn còn để lại “một vết sẹo” mà khó có thể phai mờ được.
Có thể nói, “vết sẹo” mà chúng ta đã gây ra đối với đấng sinh thành, là đáng trách nhất. Vết sẹo đó sẽ mãi mãi ở bên chúng ta, khiến chúng ta luôn bị nhức nhối lương tâm mỗi khi nhớ đến nó. Như trong câu chuyện trên, chàng trai sau khi thức tỉnh, đã vô cùng ân hận, nhưng người cha đã không còn nữa để anh ta làm một cái gì đó, dù chỉ là một lời xin lỗi…
4.Điều tu dưỡng thứ tư – Tiểu công bất thưởng, tắc đại công bất lập; tiểu oán bất xá tắc đại oán tất sinh
Câu này có nghĩa là công lao nhỏ không thưởng, thì sẽ không gây dựng được công lao lớn; Oán hận nhỏ mà không tha thứ, thì oán hận lớn sẽ nảy sinh.Thưởng và phạt là một vấn đề không nên xem nhẹ vì nếu thưởng phạt không phân định, thì mọi sự mập mờ, không ai biết nên tập trung vào điều gì hay tránh xa điều gì.
Nếu công lao nhỏ mà không thưởng, thì cũng sẽ mất đi động lực gây dựng công lao lớn.Nếu lỗi lầm nhỏ không phạt thì rất có thể lần sau sẽ nảy sinh lỗi lầm lớn. Do đó phải căn cứ vào quyền hạn và vị trí của cấp dưới mà suy xét thước đo, mức độ thưởng và phạt.
Đây không chỉ là cách để dùng người mà còn là cách để quản lý bản thân mình. Ví dụ như ta đang nỗ lực một việc gì đó, nếu đã tạo ra một thành công nhỏ thì cũng nên ăn mừng, lấy động lực để ta tiếp tục cố gắng, nếu không ta cảm thấy đuối sức, thiếu tinh thần và sự nhiệt huyết nên nguy cơ bỏ cuộc rất nhanh.
Ngoài ra, làm người cần độ lượng, dùng lễ khoan thứ cho người. Nên hiểu rằng chẳng ai là không phạm sai lầm, ta bỏ qua cho người cũng là để tha thứ cho bản thân mình. Đừng như Trương Phi tính tình nóng nảy, người có lỗi nhỏ, lại xử phạt nặng, để rồi bị thuộc hạ đâm chết. Đó chính là mối họa hoạn của “oán hận nhỏ không tha thứ, ắt sẽ nảy sinh oán hận lớn”.
Hận thù là một thứ tâm sở phiền não rất nguy hiểm. Nó luôn ôm ấp những gì xảy ra gây cho nó không vừa ý. Từ đó nó cứ nuôi mãi và theo thời gian càng ngày hận thù càng tăng trưởng, đến một lúc nào đó, thời cơ chín mùi, thì nó sẽ hiện hành ngay.
Trong cuộc sống, dù bạn là ai, làm nghề nghiệp gì, nỗ lực ra sao…dường như đều không tránh khỏi bị ai đó đối xử bất công, lợi dụng, thù ghét, chà đạp.Nếu chúng ta “lấy oán trả oán” thì oán hận sẽ chất chồng, càng ngày càng không gỡ ra được.
Có người nói tâm oán hận như một túi rác, bạn ôm nó trong lòng càng lâu thì càng hôi thối sinh bệnh, chi bằng quẳng nó đi. Ít nhất cũng đừng nên tự trừng phạt mình bằng lỗi lầm của người khác. Tha thứ giúp chúng ta được bình yên.
Vì vậy, tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho bản thân mình. Tha thứ xóa đi những niềm cay đắng, phẫn uất trong quá khứ để hướng đến một tương lai tốt đẹp. Nhiều khi trong cuộc đời, chúng ta phải cám ơn những người đã đưa đến cho mình phiền não và oan uổng để chúng ta có cơ hội thăng hoa nội tâm.
Bởi nếu lúc nào cũng được quý mến, ca ngợi, thuận buồm xuôi gió, thì ta dễ bịru ngủ trong niềm tự hào, kiêu hãnh và chính lúc đó, ta đang tự biến mình thành nô lệ cho sự cao ngạo và đang đánh mất chính mình.
Người xưa tin vào thiện ác báo ứng, rằng mỗi một sự việc xảy đến với con người đều có duyên do. Nếu không phải là ta đã từng ức hiếp họ trong quá khứ, thì đời này họ chẳng thể tìm ta đòi nợ. Có thể buông bỏ nỗi bất bình, oán giận trong tâm, từ đó lấp đầy trái tim bằng lòng yêu thương và cảm ân, đây cũng là quá trình ta kết toán nợ nần, hoá giải ác duyên, khiến sinh mệnh bản thân được nhẹ nhàng, thăng hoa. Người xưa từng nói:“Lấy oán báo oán, oán oán trập trùng. Lấy đức báo oán, oán ấy tiêu tan”, quả là rất có đạo lý.
5.Điều tu dưỡng thứ năm – Không thể cùng con ếch ngồi trong đáy giếng luận bàn về biển cả
Câu đầy đủ: “Không thể cùng con ếch ngồi trong đáy giếng luận bàn về biển cả; không thể cùng côn trùng mùa hè bàn luận về băng tuyết; không thể cùng anh học trò chốn thôn quê hẻo lánh bàn luận về đạo lý.”
Tạm hiểu nghĩa đen của câu nói này đó là: Loài ếch không thể sống ở biển cho nên nó không hề có trải nghiệm về nơi này để mà “bàn luận”. Tương tự, loài côn trùng chỉ sống trong thời gian ngắn trong mùa Hè, không có cơ hội sống tới mùa Đông nên chúng không thể hiểu cảm giác lạnh giá. Một anh học trò ở vùng quê sẽ không đủ hiểu biết để luận bàn về đạo lý vì những gì anh ta hiểu chỉ ở trong làng quê của mình.
Nghĩa bóng câu nói này đó là muốn nhắc nhở chúng ta chớ nên bình luận, đánh giá hay vội vàng nhận xét, kết luận điều gì mà bản thân chưa biết, chưa có kinh nghiệm trải qua. Cho dù đó là lý thuyết được đọc thôi thì cũng không thể so sánh bằng trải nghiệm chân thực. Vậy nên, người ta cần phải có một tâm thái rộng mở đối với tri thức.
Sống trên đời này nên nhớ rằng không phải chuyện gì mình cũng biết, cũng tỏ tường, do đó phải giữ thái độ khiêm tốn. Chỉ có kẻ dại dột mới thích nói dai, nói dài, thành ra nói dại. Đức tính khiêm tốn được hiểu cơ bản chính là một trong những phẩm chất đạo đức cao đẹp của con người. Khiêm tốn là một trong số những đức tính biểu hiện trực tiếp tình cảm nghĩa vụ, danh dự, lương tâm của con người.
Trái ngược với đức tính khiêm tốn là thái độ tự cao, tự đại, kiêu căng, tự phụ, luôn tỏ ra hơn người khác trong mọi lĩnh vực. Người không khiêm tốn không chỉ ngộ nhận về khả năng của mình, mà còn luôn “thổi phồng”, “có ít xít ra nhiều” so với những gì họ có. Bên cạnh việc thích khoe khoang về gia thế, tiền tài địa vị… người không khiêm tốn còn thường “không biết mình là ai”, đề cao “cái tôi” một cách quá lố.
Người vốn có tính khiêm tốn thường hay tự cho rằng kiến thức của mình vẫn còn nhỏ bé, còn phải tiến thêm nữa và cần phải trau dồi, học hỏi nhiều hơn nữa. Người có sẵn tính khiêm tốn không bao giờ chịu chấp nhận sự thành công của cá nhân mình trong hoàn cảnh hiện tại, lúc nào cũng cho sự thành công của mình là tầm thường không đáng kể, luôn luôn tìm đủ mọi phương diện để học hỏi thêm lên.
Tuy nhiên, khiêm tốn không phải là bản thân tự nhận mình kém cỏi, không bằng người khác mà đó chỉ là xóa bỏ sự tự cao, tự đại, ngạo mạn. Đặc biệt, nó còn giúp cho con người sống tích cực hơn, gia tăng vốn kinh nghiệm và nhận được nhiều sự tín nhiệm.
Vì vậy mà bạn cần phải hiểu rõ về điều này để tránh.Một trong những cách dưỡng tâm của cổ nhân đó là luôn giữ thái độ học hỏi, tránh việc nói nhiều, nếu cần cũng có thể tránh giao du với những kẻ “nhiều chuyện” nhưng không thực sự hiểu sự đời lại thích đôi co.
Đúng như trong “Thái Căn Đàm” có nói: “Cuộc đời giảm một phần thì siêu xuất một phận, như giảm giao du thì tránh được hỗn loạn, ngôn ngữ đơn giản thì ít lỗi lầm, suy nghĩ giảm thì tinh thần không hao tổn”. Điều đó có nghĩa là nếu bạn có thể giảm bớt một số những giao thiệp không cần thiết, bạn cũng sẽ giảm bớt được một số rối loạn.
6.Điều tu dưỡng thứ sáu – Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù
Câu này có nghĩa là khi ta cho ai đó một đấu gạo người này sẽ tỏ lòng biết ơn, thế nhưng nếu tiếp tục cho nhiều hơn, số lượng này được ước tính là một gánh gạo thì họ lại nuôi dưỡng trong đó sự hận thù. Vì sao lại như vậy?
Có một câu chuyện như sau :
Trước đây có hai gia đình là hàng xóm, trong đó có một nhà tương đối khá giả, nhà còn lại thì rất nghèo khó. Bình thường, hai bên gia đình vốn là hàng xóm láng giềng hòa thuận, không có ân oán gì, quan hệ với nhau cũng rất tốt. Thế nhưng đến một ngày nọ, ông trời nổi giận đã giáng tai họa xuống khiến cho lúa ngoài đồng bị mất trắng. Vì mất mùa nên gia đình nghèo khó lại càng thêm vất vả.
Không có lương thực dự trữ nên chỉ còn cách nằm đó chờ chết mà thôi. Lúc ấy, gia đình già nua kia có rất nhiều lương thực, nghĩ đến hoàn cảnh của nhà hàng xóm đã cảm thấy vô cùng thương cảm. Vì vậy, gia đình giàu có đã tặng cho nhà bên một đấu gạo lúc nguy nan.
Nhận được gạo, gia đình nghèo khó vô cùng cảm kích, nghĩ rằng gia đình giàu có kia thực sự là ân nhân cứu mạng của mình. Họ thầm nghĩ, đợi qua thời khắc khó khăn ấy, họ sẽ bày tỏ lòng biết ơn đối với ân nhân của mình.
Khi gia đình đang nói chuyện thì bất chợt nhắc đến chuyện chưa có hạt giống của vụ gieo trồng tiếp theo. Do đó, gia đình giàu có lại hào phóng tặng thêm một đấu gạo cho nhà nghèo kia khiến họ cảm kích vô cùng.
Thế nhưng khi về đến nhà, huynh đệ nhà nghèo kia lại nói rằng, chỉ một đấu gạo này thì làm được gì chứ? Ngoài việc để ăn thì không đủ để làm giống cho vụ sau, cái tên nhà giàu này của cải nhiều như thế mà lại keo kiệt. Họ giàu có như thế lẽ ra nên tặng cho chúng ta lương thực và thêm ít tiền nữa, cho được tí nhiêu này thật không bõ dính răng.
Câu chuyện này khi truyền đến tai người giàu kia đã khiến họ vô cùng tức giận. Gia đình nhà giàu nghĩ rằng, mình tặng cho người ta bao nhiêu lương thực như vậy không những chẳng nhận được lời cảm ơn nào mà còn bị ghét bỏ, chê bai, đúng không phải là người mà. Vậy là, mối quan hệ vốn tốt đẹp của cả hai gia đình từ đó mà trở thành thù hận, không nhìn mặt nhau nữa.
Người xưa có câu rằng “Dục vọng như nước biển, khi uống càng nhiều thì con người ta càng khát”. Thực tế, dục vọng giống như một chỗ ngứa ngáy trong tâm hồn con người, đau thì có thể nhịn, nhưng một khi đã ngứa, càng gãi lại càng ngứa ngáy khó chịu hơn.
Một người khi rơi vào hoàn cảnh khốn khó và bức bách, bạn cho họ một đấu gạo chính là giúp họ giải quyết một vấn đề lớn, điều này khiến họ vô cùng cảm kích. Tuy nhiên, nếu như bạn cứ tốt bụng cho họ thêm gạo, họ sẽ nghĩ rằng đây là một điều đương nhiên.
Một đấu gạo không đủ, hai đấu gạo cũng vẫn chưa ăn thua, thậm chí một gánh gạo vẫn khiến họ cảm thấy đồ mà bạn cho chỉ là hạt muối bỏ biển mà thôi. Một người thường xuyên được nhận đồ nhờ vào lòng tốt người khác ban đầu họ sẽ trân trọng với sự giúp đỡ này.
Thế nhưng một khi giúp họ quá nhiều sẽ tạo cho người ta cảm giác rằng đó là việc đương nhiên, ỉ lại. Họ nổi lòng tham lam nên cứ muốn được nhiều hơn nữa, không biết bao nhiêu cho đủ, bắt đầu họ so sánh, nuôi dưỡng lòng đố kỵ cùng sự hận thù lúc nào không hay.
Trong cuộc sống, việc như vậy xảy ra khá thường xuyên. Lần đầu tiên bạn giúp đỡ họ, họ sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn bạn; lần thứ hai tâm ý biết ơn của họ sẽ nhạt dần. Tới lần giúp đỡ thứ n, họ sẽ cho rằng những điều bạn làm là đương nhiên và bạn vốn dĩ nên giúp đỡ họ. Đến khi bạn không giúp đỡ họ nữa, họ sẽ quay ra khó chịu, ganh ghét, thậm chí oán hận đối với bạn.
Do đó sống ở đời, lòng tốt của con người cũng phải có mức độ, đừng nên phân phát một cách bừa bãi. Khi đối mặt với một người không có chí tiến thủ, suốt ngày ngồi đợi chờ người khác đến giúp đỡ thì làm ơn hãy kịp thời thu lại sự lương thiện của bạn càng sớm càng tốt.
7.Điều tu dưỡng thứ bảy – Vụ thiện sách giả, vô ác sự; vô viễn lự giả, hữu cận ưu
Câu trên có nghĩa một người làm việc có kế hoạch, mưu lược sẽ hạn chế được những hiểm nguy, sai sót. Ngược lại, những ai không mưu tính sâu suy nghĩ xa, thì mối lo hoạn nạn sẽ đến ngay trước mắt.
Một người giỏi mưu tính, kế hoạch, nhất định là người suy nghĩ kín kẽ, bản thân luôn ở thế chủ động, gặp chuyện cũng có thể hóa nguy thành an. Những người thành công cũng là người có tầm nhìn xa trông rộng, làm bất kỳ việc gì cũng giỏi tính toán, hoạch định.
Làm gì cũng phải có tầm nhìn dài hạn, đừng vì cái lợi trước mắt mà hại người, làm việc ác hay quá tham lam,… kẻo sau này họa đến thì hối hận cũng không kịp.
Do đó, nên học cách dưỡng tâm của cổ nhân để sớm biết suy tính cho tương lại thì mới có thể đạt được thành công lớn và bền vững hơn. Trái lại, thì sẽ vì cái nhỏ mà mất cái lớn.