Người có 3 đặc điểm này Phúc mỏng Nghiệp dày cuộc đời luôn gặp tai hoạ xui xẻo rình rập
Phúc và họa là hai thứ cùng nhau song hành, cùng nhau chuyển hóa. Trong họa có thể xuất hiện phúc, trong phúc lại có thể ẩn giấu họa. Đây là quy luật tồn tại đồng thời của phúc và họa, không phụ thuộc vào ý nghĩ chủ quan của bất kỳ ai.
Tuy nhiên, phúc và họa vẫn bị tác động phần nào bởi yếu tố chủ quan từ hành vi của con người và có thể thay đổi theo quy luật “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”.
Phúc họa đều do con người tự chuốc lấy, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, như hình với bóng vậy. Nếu người có tâm hướng thiện và luôn làm việc tốt, họ sẽ tích được nhiều nhân đức. Ngược lại nếu người làm việc xấu, lòng dạ đen tối, họ sẽ tự chuốc họa vào thân.
Dưới góc nhìn của Phật gia thì vạn vật trên thế gian đều có nhân quả, phúc họa không tự tìm đến cửa mà là do con người tạo ra, bạc mệnh phúc mỏng là do ông trời sắp đặt, người phúc lớn mệnh tốt cũng là nhân quả của họ.
Và phật gia cũng chỉ ra 3 đặc điểm của những người Phúc mỏng nghiệp dày cuộc đời hay phải gặp tai hoạ xui xẻo rình rập khiến cuộc đời luôn bất an. Để tìm hiểu xem 3 đặc điểm đó là gì thì ngày hôm nay Kênh Tử Vi xin kính mời quý anh chị và các bạn hãy cùng nhau đi tìm hiểu trong video dưới đây nhé
I.Đặc điểm thứ nhất người phúc mỏng nghiệp dày – Nói dối, vu khống người khác
Cái gọi là lời nói dối và lời nói tâng bốc dùng để chỉ những lời nói vô nghĩa. Một người có phước lớn thường không vu khống, không nói những điều vô nghĩa.Người này hay phàn nàn với những người xung quanh mà không do dự, lúc nào cũng bất mãn với cuộc sống, không hài lòng với mọi thứ xung quanh. Người này sẽ nói những điều vô nghĩa ở bất kỳ nơi nào và với bất kỳ ai họ gặp.
Đặc điểm người có phúc mỏng nói về người có ánh mắt láo liên, khi nói chuyện mắt nhìn ngang ngửa, bất định thể hiện sự không thành khẩn, là người thiếu trung thực.Lời Phật dạy hay nói về việc tu khẩu, bởi vì tu khẩu có thể giúp bạn tích phúc cho chính mình. Nếu bạn không tu khẩu, hay khẩu nghiệp nói linh tinh, ba hoa bốc phét thì sẽ làm mất đi phước lộc của chính mình.
Một người hay nói những điều vô nghĩa, phước báo của họ sẽ ngày càng mỏng đi theo lời của Phật dạy. Trái tim càng thuần khiết thì càng có khả năng hưởng phúc lành của mình khi phúc lành đến.Một người không giỏi ăn nói, gặp chuyện không hay thì có thể không cần nói cho người tất cả mọi người cùng biết, khi có niềm vui thì lan tỏa đến mọi người, đó gọi là tu khẩu.
Trong Cách Ngôn Liên Bích chép rằng: Cái họa lớn nhất trong đời chính là thích đi đánh giá đúng sai. Đối với mỗi người, phần lớn hậu họa đều là do “lỡ miệng”, nói năng bất cẩn, nói điều không nên nói, vậy nên sẽ tự dẫn họa vào mình.
Có câu rằng: Nhiều lời ắt có chuyện, họa từ miệng mà ra. Nói nhiều dễ để lộ ra khuyết điểm của bản thân, đồng thời, khi bình luận về người khác họ sẽ càng dễ đắc tội, gây ra phiền toái cho chính mình. Khi nói xấu sau lưng một ai đó, họ sẽ khó che đậy được cái xấu của tự mình.
Người thích nói hay về bản thân thực ra là đang ghen tỵ với cái hay của kẻ khác. Những lời nói thị phi chỉ càng thể hiện ra sự hẹp hòi, khiến người khác cho rằng họ không đủ rộng lượng, từ đó dễ bị bạn bè xa lánh, kéo theo phúc lộc cũng ngày càng tiêu hao.
Trong sách Tăng Quảng Hiền Văn cũng có ghi: Người thích nói xấu sau lưng thường là kẻ lòng dạ hẹp hòi, ít phúc đức. Người sống không tốt, phúc phần cũng ít theo, người sống tốt, phúc cũng nhiều theo. Ông Trời luôn giúp đỡ những ai giàu nhân nghĩa, còn những ai hay nói lời thị phi sẽ dễ rước họa vào thân, phúc mỏng, đức bạc.
Trong Cách Ngôn Liên Bích có ghi: Chuyện vốn không có gì nhưng cố tình gây sự, làm to chuyện, như thế phúc lộc sẽ tiêu hao.
Lòng luôn thanh thản mới là điều đáng quý. Trong cuộc đời mỗi chúng ta thật không dễ có được những giây phút yên bình, chỉ cần không có chuyện là sẽ có phúc, không hận thù là sẽ có đức. Nhưng trong hiện thực cuộc sống lại có rất nhiều người thích gây chuyện, họ bỏ đi cái phúc mà mình đáng được hưởng và quay ra gây sự với mọi người, việc không có họ cố tìm cho ra chuyện, không làm ầm ĩ lên
Đời người có đến 8, 9 phần là không như ý. Những việc mình làm, Trời Đất đều chứng giám. Rất nhiều việc không trong tầm kiểm soát của bản thân, nếu càng gây ra nhiều chuyện thì sẽ càng gặp nhiều phiền toái.
Vì thế mới nói, phúc họa do con người tự tạo ra, bớt gây chuyện sẽ tránh được hậu họa, cũng tránh làm tiêu hao phúc phận của chính mình.
II.Đặc điểm thứ hai người phúc mỏng nghiệp dày – Tham lam nghiệp dày
Đức Phật dạy chúng ta rằng: “Nguồn cội của mọi khổ đau trên đời đều từ 3 việc mà ra: tham, sân, si”. Trong đó, tham đứng hàng đầu. Lòng tham càng lớn thì phúc đức lại càng tiêu tán
Người có lòng tham thì luôn nghĩ đến việc được mất, muốn lấy thứ không thuộc về mình. Người có phúc thì không cần toan tính, rất rộng lượng và sẵn sàng cho đi.Một người có lòng tham thì không bao giờ biết đủ, sẽ nghĩ ra chiêu trò để lấy những thứ không thuộc về mình.
Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Con người sinh ra thuần khiết như tờ giấy trắng, trái tim thuần hậu và thiện lương nhưng vì nhiều yếu tố khác nhau khiến họ nảy sinh tính tham lam. Người không biết tiết chế lòng tham thì lòng tham cứ lớn dần mãi lên, đưa lối dẫn đường đến những hành động sai trái.
Đức Phật nói rằng phước báo của người đến từ sự bố thí, năng cho đi. Nhưng kẻ tham lam, không có tâm bố thí gì cả, phước báo ngày càng mỏng, phước nhiều đến đâu mà tham lam, ích kỷ thì cũng dần tiêu tan hết.
Vì vậy, muốn giữ cho phước đức của mình không bị bào mòn thì làm người đừng tham lam.Người xưa có câu: “Người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi”, nuốt không được cũng lại không muốn nhả ra. Người tham lam sẽ dễ dàng bị lầm đường lạc lối, khiến tai họa “không nên có” ập đến lúc nào không hay.
Có chàng trai trẻ tìm được chiếc thuyền nhỏ bị bỏ lại bên bờ biển. Cậu đem nó về sửa lại rồi hàng ngày chèo thuyền đi đánh cá. Có những hôm, chẳng bắt được con cá nào những câu trai trẻ vẫn không ngừng hát ca, yêu đời.
Trong ngôi biệt thự cạnh đó, có cặp vợ chồng buôn bán cá giàu có. Hàng ngày họ tất bật buôn bán, sớm tối đi về không chút thảnh thơi, lúc nào cũng bận rộn, cau mày tính toán lời lãi… Chẳng mấy khi thấy cặp vợ chồng nọ vui cười.
Một ngày nọ, cậu trai trẻ bỗng nhặt được một bọc tiền lớn trên bờ biển. Cậu quyết định dùng số tiền đó để mua chiếc thuyền lớn hơn, thuê thêm người làm… Rồi thuyền của chàng trai ngày một lớn hơn, cá ngoài khơi xa đến gần bờ đều lần lượt về hết tay cậu…
Dần dần, chàng trai trẻ yêu đời khi xưa trở thành một ông chủ thuyền có tiếng và mơ mộng trở thành người giàu có nhất bến cảng… Cả ngày cậu mơ về viễn cảnh đó, đêm đêm cũng trằn trọc suy tính…
Thế rồi, chàng trai trẻ đã quên cả những bài hát vui vẻ trước đây. Bởi cả ngày cậu còn phải suy tính tiền bạc, đến giấc ngủ cũng chẳng còn bình yên.
Một hôm, 2 vợ chồng người buôn cá ngồi nói chuyện với nhau. Bà vợ nói: “Giờ đây, cậu ta cũng chẳng khác gì chúng ta, có tiền nhưng chẳng biết niềm vui là gì!”. Ông chồng đắp: “Cậu ta đã có được nhiều hơn những gì bản thân cần. Như vậy, lòng tham trỗi dậy, có một lại muốn có 2, có 3 và nhiều hơn nữa. Khi lòng tham quá nhiều, con người chẳng thế nào vui vẻ được nữa”.
Thời xưa, có một vị tiên sinh dạy học, gia cảnh bần hàn nhưng mỗi ngày đều dâng hương bái lễ, cảm tạ trời xanh ban phúc. Vợ của ông nghĩ mãi mà không hiểu, liền hỏi: “Một ngày ba bữa ông đều húp cháo loãng, cuộc sống sao có thể tính là hưởng phúc?”
Vị tiên sinh này trả lời: “Sống ở nơi thái bình, không có chiến sự thảm họa, đó là cái hạnh phúc lớn nhất. Hàng ngày có quần áo mặc, có cái ăn, không đến mức đông chịu lạnh, đói không có gì ăn là hạnh phúc lớn thứ hai. Trong người không có bệnh tật, không có tai họa, trong lao ngục không có tù nhân là cái hạnh phúc lớn thứ ba. Chúng ta có cả ba thứ ấy rồi chẳng phải là phúc sao?”
Nhiều người nhìn vị tiên sinh này thường cho rằng ông không thành công, nhưng ông lại tự thấy mình hạnh phúc. Bởi vì trong lòng ông biết đủ, niềm hạnh phúc của ông đến từ góc độ tương đối.
Một người biết đủ ở phương diện công danh lợi lộc có thể không thành công như người khác nhìn vào nhưng họ sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc mà không để tâm đến việc đó. “Biết đủ” chính là cách nắm giữ hạnh phúc trong tay.
“Nô lệ chính là kẻ để dục vọng chiến thắng lý tính.” Ham muốn vật chất quá mức sẽ khiến bạn mất phương hướng cuộc sống. Đặc biệt là khi khả năng của bạn không phù hợp với mong muốn quá cao, cuộc sống đã bị định sẵn là một bi kịch.
Ngược lại, khi bạn học cách biết đủ, tự hài lòng với cuộc sống giản đơn xung quanh, hạnh phúc sẽ đến.
Phúc sinh ra bởi vô dục mà tai họa sinh ra bởi ham muốn. Biết đủ thì sẽ giàu có, người tham lam của cải mà không biết dừng thì tuy có thiên hạ cũng không gọi là giàu. Trong sách “Đạo đức kinh”, Lão Tử đề cập rất nhiều đến đạo lý “biết đủ”.
Ông cho rằng, nhận thức “biết đủ” có thể quyết định họa phúc, vinh nhục của đời người. Một người nếu biết đủ thì dù vật chất không quá nhiều, họ vẫn có thể tự nhận là một người giàu có. Bởi người biết đủ luôn hài lòng với cuộc sống, không cảm thấy thiếu thốn gì.
Trái lại, người không biết đủ thì cho dù sở hữu bao nhiều tiền bạc, địa vị cũng vẫn luôn thấy thiếu. Bởi lòng tham của con người không có giới hạn. Nhiều người mải mê chạy theo vật chất, danh lợi bởi nghĩ rằng có càng nhiều bản thân sẽ càng hạnh phúc. Nhưng thực tế cuộc sống đã chứng minh, họ sai và chính bản thân họ mãi rơi vào vòng luẩn quẩn của tiền tài mãi không rút chân ra được.
III.Đặc điểm thứ ba người phúc mỏng nghiệp dày – Người lười biếng phúc đức tiêu giảm
Ai cũng biết, lười biếng là một tật xấu. Biếng nhác là một trong những nguyên nhân dẫn đến đói nghèo, trì trệ, lạc hậu và làm gia tăng các tệ nạn xã hội. Trong mọi lĩnh vực đời sống xã hội, muốn thành công phải dẹp tan sự lười biếng, tích cực làm việc, nhận chân giá trị cao quý của lao động.
Khi sức khỏe không được tốt, uể oải và mệt mỏi phát sinh. Đây là phản ứng ức chế của cơ thể, không phải thói biếng nhác, cần nghĩ ngơi để phục hồi sức khỏe. Nhưng lúc mạnh khỏe lại không thích làm việc cùng với tâm lý ưa làm chơi mà ăn thiệt, xem thường lao động chính là thói lười biếng.
Vì thế, những người lười biếng, thường tìm mọi lý do để trốn tránh lao động như nắng nghĩ, mưa ngủ, mát trời thì đi chơi…Trong khi miệng ăn thì núi lở. Có của ăn của để to như ngọn núi mà chỉ ăn không ngồi rồi thì núi của ấy cũng sập, huống gì những kẻ trắng tay.
Cũng chính vì nắng không ưa, mưa không chịu, viện đủ duyên cớ: quá lạnh, quá nóng, quá sớm, quá trễ, quá đói hay quá no… để nghĩ ngơi nên nghèo khổ, tệ nạn mới tràn lan.Xã hội tôn vinh, ca ngợi lao động là vinh quang; nhà tư tưởng thì cho rằng lao động là cơ sở của tiến hóa
Chuyện kể rằng có một chàng trai sau khi xuất gia có tính hay ngủ nướng, lười dậy sớm. Thấy vậy sư thầy có nói anh ta rằng sao lại ngủ nhiều như thế. Nếu cứ ngủ nướng cả ngày thì dù có luyện tập ngàn năm cũng chẳng thu được gì.
Vì vậy, một người lười biếng sẽ chỉ làm tiêu hao phước của mình và làm cho phước của mình ngày càng mỏng đi.
Hãy nhìn vào bộ phim Tây Du Ký mà xem. Tại sao sau khi kết thúc hành trình thỉnh kinh, Đường Tăng và Tôn Ngộ Không đã được sắc phong thành Phật. Trong khi đó, Trư Bát Giới lại chỉ được làm Tịnh Đàn Sứ Giả.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Trư Bát Giới nhiều lần tham lam tửu sắc, ham ăn, trong thử thách cuối cùng lười biếng và sợ chết, không dám đặt chân lên cầu mà còn muốn dùng phép thuật cưỡi mây đi qua.
Ở đời, siêng năng là một trong những đức tính được xem là nền tảng của mọi thành công. “Cần cù bù khả năng” hay “siêng nhặt chặt bị” là những kinh nghiệm quý báu của tổ tiên chúng ta về chuyên cần, tinh tấn. Ngược lại, lười biếng thì chẳng những không thành công trong mọi việc mà còn là nguyên nhân của những hành vi bất thiện, không ít tội phạm cũng từ biếng nhác mà ra
Phước hạnh thực sự là dựa vào sự siêng năng và trí tuệ của chính bạn để không ngừng đạt được những gì bạn cần chứ không phải nằm ra đó chờ quả ngọt tới.Một người lười biếng chỉ thích dựa dẫm vào người khác thì chính là đang mang đặc điểm người có phước mỏng, đó là lẽ tự nhiên mà người ấy phải trả giá.
Con người sống giữa nhân sinh đều phải thuận theo luân hồi nghiệp báo, tránh không được, nhưng tự mình có thể xây dựng những nghiệp duyên tốt đẹp cho mình.