Không kết hôn, kết hôn muộn liệu có phạm phải tội BẤT HIẾU với cha mẹ hay không
Hôn nhân là sự kiện trọng đại của mỗi người tuy nhiên ngày nay, nhiều bậc phụ huynh “đau đầu” khi con cái đến tuổi “dựng vợ gả chồng” mà vẫn không chịu tìm hiểu hay bước vào mối quan hệ tình cảm.
Nhiều người trẻ dành thời gian cho tìm kiếm sự thành công trong công việc và sự nghiệp trước, có người lại cảm thấy rằng yêu thôi họ cũng hạnh phúc mà không nhất thiết phải kết hôn. Bỏ qua những lời thúc giục từ gia đình, giới trẻ dường như đang “đóng cửa” trái tim và chấp nhận cuộc sống độc thân
Vậy thì việc không kết hôn, chậm muộn kết hôn của giới trẻ ngày nay có bị coi là phạm phải tội bất hiếu với cha mẹ hay không. Để tìm hiểu vấn đề này thì ngày hôm nay chúng ta hãy cùng Kênh Tử Vi cùng nhau đi tìm hiểu trong bài viết dưới đây nhé
I.Tại sao giới trẻ lại không muốn kết hôn?
Cuộc sống hiện đại với nhiều lối tư duy khoáng đạt hơn nên giới trẻ không vội vàng chuyện chồng con như xưa. Thế nên khi cha mẹ thấy con có công việc ổn định, lại sống có vẻ đơn độc nên cũng muốn chúng sớm thành thân để yên bề gia thất.
Yêu và cưới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Không phải cứ yêu là cưới thì sẽ có được hạnh phúc lâu bền. Hơn thế nữa, hôn nhân sẽ biến mối quan hệ trở nên phức tạp khi nó còn liên quan đến gia đình hai bên, là mối quan hệ giữa họ hàng, bố mẹ chồng, bố mẹ vợ, nàng dâu, chàng rể,….
Chưa kể đến việc khi có thêm những thiên thần bé nhỏ thì cuộc sống lúc đó sẽ là một thế giới hoàn toàn khác lúc còn độc thân rất nhiều: phức tạp hơn, bận rộn hơn, mệt mỏi hơn. Thế nên, người trẻ chọn cho mình con đường an toàn, sẽ không kết hôn cho đến khi nào sẵn sàng.
Những người trưởng thành cho biết, họ không hứng thú với chuyện yêu đương, hẹn hò hay phải dành thời gian cho một người xa lạ mà thay vào đó là được sống tự do, thoải mái tận hưởng cuộc sống, có nhiều thời gian hơn để phát triển sự nghiệp và chăm sóc cho bản thân. Hầu hết tất cả đều cảm thấy rất ổn khi chỉ sống một mình.
Việc phải chi trả những khoản tiền lớn như: tiền tổ chức đám cưới, mua nhà ở và nuôi dưỡng con cái… khiến cho phần lớn nam giới chọn không kết hôn. Phụ nữ cũng vậy, trước khi nghĩ tới một tổ ấm, họ cần một công việc ổn định, nhà cửa đàng hoàng cùng kinh tế vững chắc thay vì sống với tư tưởng “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”.
Trước tình trạng đổ vỡ hôn nhân của các cặp đôi có dấu hiệu gia tăng, dẫn đến giá trị về niềm tin vào hạnh phúc gia đình cũng bị suy giảm rất nhiều với các bạn trẻ. Thậm chí, có không ít người sau một vài mối tình tan vỡ, bị tổn thương quá lớn khi đã mất hẳn niềm tin về hạnh phúc trong tình yêu và hôn nhân.
Với tâm lý của các ông bố bà mẹ thương con, hay lo lắng cho con thì việc họ hối thúc con lập gia đình cũng là điều dễ hiểu.Tuy vậy, sự động viên thái quá hay sốt ruột thúc giục của gia đình và người thân sẽ tạo ra áp lực. Không ít người lo lắng rằng liệu chưa lập gia đình có là bất hiếu hay không?
Về khía cạnh này cần xét theo từng quan điểm cụ thể theo dân gian và theo Đạo Phật như sau.
II Lý giải việc không lập gia đình theo dân gian
Đúng là bố mẹ nào chẳng mong con cái trở thành người thành đạt, giỏi giang, hạnh phúc… Thế nên, theo quan niệm xưa cũ thì một người không lập gia đình thường sẽ bị coi như chưa làm tròn chữ hiếu với cha mẹ.
Không những thế, nếu đã lập gia đình mà không sinh được con trai để nối dõi tông đường thì còn bị chỉ trích nặng nề hơn.Theo quan niệm dân gian việc sinh con, nhất là con trai nhằm mục đích duy trì nòi giống, có người nối dõi tông đường, để cảm thấy sự sống của mình còn tiếp nối đến mai sau… Thế nên, gia đình nào không sinh được con trai còn bị cho là bất hiếu.
Thậm chí là cho tới ngày nay, quan niệm trên vẫn còn tồn tại ở trong nhiều gia đình. Nhiều người vẫn cố gắng để có bằng được đứa con trai cũng là vì lý do này.
Vậy nên trong gia đình mà con trai đi cạo tóc đi tu còn bị xem là không có phúc vì họ nghĩ rằng người này không lập gia đình, không sinh con nên làm kết thúc sự tiếp nối của dòng tộc của mình.
III. Lý giải việc không lập gia đình theo Phật giáo
Trong Đạo Phật, chữ Hiếu luôn được đề cao, nhưng chữ Hiếu tập trung vào các phẩm chất của con người hơn, đó bao gồm biết kính trọng, phụng dưỡng, thuận hòa và hỗ trợ cha mẹ sống hướng thiện.
Đức Phật dạy về vai trò của bố mẹ với con cái trong Kinh có ghi lại:
Sẽ nuôi dưỡng lại cha mẹ;
Sẽ làm bổn phận đối với cha mẹ;
Sẽ gìn giữ gia đình và truyền thống;
Sẽ bảo vệ tài sản thừa tự;
Sẽ làm tang lễ khi cha mẹ qua đời.
Đối với sự nhìn nhận của thế gian, người không thể chăm lo, phụng dưỡng cha mẹ là người bất hiếu. Người con có hiếu phải là người biết báo đáp cha mẹ bằng cách trưởng thành, lập gia thất, lấy vợ, vợ phải sinh được con và sinh được con trai cho cha mẹ; vì nếu không có con trai nối dõi tông đường thì các cụ cũng cho đó là bất hiếu.
Chữ “hiếu” của thế gian là phải giữ gìn gia đình, gia tộc được ôn hòa, tốt đẹp, không mang tai tiếng cho cha mẹ, phải công thành danh toại ở đời, đem vẻ vang cho cha mẹ. Người con ấy cũng phải biết phụng dưỡng cha mẹ, không để cha mẹ đói khát, khổ sở. Khi cha mẹ già, yếu, bệnh thì người con phải chăm sóc cho cha mẹ đầy đủ, cơm bưng nước rót, thuốc thang vỗ về, sớm tối thăm nom.
Cha mẹ mất đi thì lo tang lễ đầy đủ. Tang lễ rồi thì người con phải lo chu đáo phần mộ, rồi phải thường thăm viếng mộ phần, hương khói, giỗ chạp đầy đủ.Theo đó, người Phật tử không có bổn phận hay trách nhiệm phải lập gia đình để làm tròn chữ hiếu.
Hơn nữa, trong Đạo Phật nhấn mạnh chữ duyên, theo đó một người lập gia đình muộn là do duyên chưa đủ chứ không liên quan đến chữ hiếu. Vì thế, việc kết hôn của con cái là thuận theo tự nhiên, không nên gượng ép, không nên áp đặt ý kiến của bản thân lên con cái.
Việc “hữu duyên” không phải cứ mong cầu, nỗ lực là được, việc này cũng giống như việc ghép một bức tranh, khi đang thiếu một vài mảnh thì làm gì bức tranh có thể được hoàn thiện. Thế nên việc cần làm là sống an vui, kiên nhẫn đợi duyên tới.
Ngược lại, nếu một người vội vàng lập gia đình, không tìm hiểu chín chắn, rồi hôn nhân trục trặc, đổ vỡ, con cái chia lìa, khiến bố mẹ hai bên ăn không ngon, ngủ không yên thì mới là bất hiếu.
Hiếu của người con tại gia là sự chăm sóc thân xác này cho cha mẹ, tuy có giúp cho tinh thần cha mẹ được vui vẻ, được vẻ vang một chút; nhưng theo lẽ vô thường, cha mẹ vẫn già, bệnh và chết đi và nếu nghiệp xấu của cha mẹ không chuyển đổi thì theo nghiệp xấu, cha mẹ vẫn bị đọa lạc trong ba đường dữ.
Người con tại gia cơm bưng, nước rót cho cha mẹ là quý, là hiếu nhưng chỉ cơm bưng, nước rót mà không giác ngộ được cho cha mẹ thì chưa thật là cứu cha mẹ thoát khổ. Nhiều khi con cái có tiền của, cho cha mẹ tiền của lại làm cho cha mẹ bị đọa.
Vậy nên, con cái hiếu thảo với cha mẹ, nhất là cha mẹ về già thì không nên cho cha mẹ vàng bạc, tiền của nhiều vì người già thường hay tiếc của, giấu đi rồi đến lúc chết, họ luẩn quẩn với mấy đồng tiền ấy, đọa làm ngạ quỷ. Thế rồi khi cha mẹ chết, con cái xây mộ ốp đá hoa cương thật đẹp, cha mẹ tiếc tiền bạc của con mình bỏ ra nên họ cứ ở đó làm quỷ giữ mồ không siêu thoát được.
Vậy nên, cha mẹ về già thì người con không nên cho vàng, cho đồ quý. Thầy cũng khuyên hai cụ thân sinh nhà Thầy là ông bà đừng giữ tiền bạc, có đồng nào thì ông bà cúng dường Phật để tăng trưởng phước báu cho mình.
Người con có hiếu là người con quý, được phúc lành nhưng hiếu của người tại gia như cơm bưng nước rót, cho cha mẹ tiền bạc chưa thể giúp cho cha mẹ hết khổ; mà nhiều khi lại khiến cha mẹ đọa lạc, luẩn quẩn trong luân hồi; do đó, người tại gia phải biết tu chữ “hiếu” để làm sao mang lại lợi ích lớn nhất cho cha mẹ hiện đời.
IV.Nên làm gì để cha mẹ an lòng khi con kết hôn muộn?
Tuy rằng không phạm chữ hiếu khi kết hôn muộn theo góc nhìn Phật giáo thế nhưng với phận làm con thì không nên cố gắng chống đối, cự cãi, gây thêm mâu thuẫn khiến gia đình không vui.
Điều quan trọng nhất trong hoàn cảnh này là giúp bố mẹ an lòng. Muốn vậy thì trước hết phải làm cho cha mẹ hiểu vì có hiểu được mới cảm thông.Với khoảng cách thế hệ và quan niệm sống khác biệt nên việc bố mẹ lo lắng, thúc ép là chuyện bình thường. Con cái nên tìm cách tâm sự với cha mẹ, bày tỏ cho họ biết rằng mình cũng muốn tìm người phù hợp nhưng duyên chưa tới.
Đừng ngại giải thích cho cha mẹ biết chuyện kết hôn cần phải hội đủ nhân duyên, thúc ép quá sẽ tăng thêm áp lực, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc. Hôn nhân là việc quan trọng không phải cứ cố làm theo ý của người khác thì mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Vì điều bố mẹ mong muốn lớn nhất đó là hạnh phúc của con mình. Hiểu được nỗi lòng của con cái rồi, cha mẹ sẽ cảm thông hơn.Ngoài ra, con cái cũng phải thay đổi lối sống của mình cho lành mạnh để bố mẹ cảm thấy an tâm. Hãy mở tấm lòng của mình để sống với tất cả mọi người một cách tốt đẹp nhất. Để cha mẹ bạn không thấy bạn cô đơn buồn tủi, không cảm thấy rằng bạn đang một mình là do số phận chứ không phải là bạn cố tình như thế.
Hãy sống sao cho cha mẹ mình cảm thấy tự hào về mình, khi mình là một người nhân hậu, giỏi giang, mạnh mẽ… đó cũng có nghĩa mình là người con có hiếu.Ngoài ra, hiếu đạo không chỉ đơn phương một chiều từ con cái đến cha mẹ mà còn là ở chiều ngược lại.
Vai trò của bố mẹ đó là: Ngăn con làm điều ác; khuyến khích chúng làm điều thiện; dạy con nghề nghiệp, cưới vợ/gả chồng xứng đáng cho con; đúng thời trao của thừa tự cho con. Thế nên bố mẹ nên tập trung những việc quan trọng này hơn là ép con tập trung mỗi chuyện cưới xin.
Ngày nay việc khủng hoảng trong mối quan hệ cha mẹ – con cái ngày rõ ràng và có nguyên nhân trực tiếp là từ những áp lực vô hình đang đè nặng lên vai cha mẹ, con cái từ xã hội và cả đè nặng lên vai con cái từ cha mẹ lẫn lên vài cha mẹ từ con cái.
Những áp lực này lại có nguyên nhân sâu xa từ những vọng tưởng về nhau và kể cả việc suy nghĩ: chưa lập gia đình là bất hiếu cũng là một trong những kết quả của việc này. Xóa bỏ góc nhìn này chưa bao giờ là dễ dàng.
Thế nhưng cuối cùng thì dù là bố mẹ – con cái có yêu thương, thân thiết nhau tới mức nào thì mỗi người vẫn là những cá nhân riêng lẻ, có một tư tưởng, lối sống riêng biệt. Nếu gia đình quá áp đặt sẽ khiến trói buộc cuộc đời của chúng với lý thuyết của việc: Phải làm cho cha mẹ hạnh phúc.
Trong khi đó, sự thật là cuộc đời của con hạnh phúc thì ai ai cũng hạnh phúc. Nếu có thể giải thoát cha mẹ khỏi những vọng tưởng về con cái của họ đồng nghĩa giải thoát đứa trẻ để chúng có thể tự do trở thành một con người tự chịu trách nhiệm với bản thân, tự đối mặt với nghiệp báo của chúng thì mới mang lại cuộc sống lành mạnh cho cả con cái lẫn bố mẹ của chúng.