4 nỗi sợ lớn nhất đời người – Ai cũng phải biết Sợ để biết trân quý cuộc đời
Sinh ra là một con người, ai cũng mang đầy đủ 4 yếu tố: hỉ – nộ – ái – ố và không thể bỏ qua những nỗi sợ “ngự trị” trong tâm trí.Con người sinh ra chào đời bằng tiếng khóc, cha mẹ, ông bà đón lấy những đứa trẻ bằng giọt nước mắt hạnh phúc.
Cuộc sống cứ tiếp diễn tuần hoàn như thế, mọi thứ cứ sinh sôi nảy nở cùng với nỗi lo muôn thuở của con người, lo sợ nhiều thứ lắm, lo đến mức quên ăn quên ngủ, tổn hại sức khoẻ và có những người từ nỗi lo ấy mà hình thành nên sự sợ hãi, không còn tự tin vào bản thân mình nữa, nỗi sợ hãi ấy ám ảnh con người suốt một thời gian dài.
Có người đau khổ bởi sinh lão bệnh tử, cũng có người đau khổ từ trong tâm bởi những phiền muộn tham, sân, si… Thế nhưng trong cuộc đời của mỗi người luôn có 4 nỗi sợ lớn nhất mà ai ai cũng phải sợ hãi khi đối mặt với chúng. Vậy thì những nỗi lo sợ đó là gì.
Để tìm hiểu hiểu thì ngày hôm nay Kênh Tử Vi xin kính mời quý anh chị hãy cùng Kênh đi tìm hiểu trong video dưới đây nhé
I.Nguồn gốc của nỗi sợ hãi theo Phật Giáo
Sợ hãi là một hiệu ứng của tâm lý, một trạng thái tâm lý bất an, lo sợ, kinh hãi… Xuất hiện và tồn tại nơi cuộc sống của mỗi chúng sinh từ khi lọt lòng cho đến lúc xuôi tay, nhắm mắt. Có những khi sức lực ta còn tràn đầy, tương lai rộng mở, cơ hội tốt nhất luôn kéo đến với ta; lúc ấy ta tưởng chừng như không còn sợ hãi nhưng kỳ thực nỗi sợ vẫn còn âm ỉ bên trong chúng ta, được ngụy trang dưới hình thức này hay hình thức khác.
Có thể nói trong suốt cuộc đời, chúng ta phải đối diện với nhiều nỗi sợ hãi khác nhau và cấp độ của chúng cũng không như nhau.Lúc còn bé, chúng ta sợ “ma”, sợ những sinh thể hình thù kỳ dị theo sự tưởng tượng của óc non nớt trẻ thơ.
Khi lớn lên, có đôi chút hiểu biết thì những nỗi sợ này không còn ám ảnh ta nữa nhưng đồng thời có những nỗi sợ hãi lớn hơn phủ chụp lấy ta: Sợ thiếu ăn, sợ mất việc làm, sợ gia đình ly tán, sợ bệnh tật, sợ chiến tranh, sợ chết cùng vô vàn những nỗi sợ hãi khác.
Từ đây có thể thấy, cuộc sống của con người vốn dĩ đã khổ đau lại càng đau khổ hơn thêm vì luôn chất ngất những nỗi sợ hãi, luôn sống trong sợ hãi. Cho nên, làm cho mọi người hết sợ chính là giúp họ vượt thoát một phần khổ đau và đây cũng là mục tiêu rốt cùng mà giáo lý vô úy thí nhắm đến.
Theo giáo lý đạo Phật, căn nguyên của mọi khổ đau trong đó bao hàm những nỗi sợ hãi, đều bắt nguồn từ vô minh (không hiểu biết, không ra chân tướng của mọi sự vật và hiện tượng). Vì vô minh nên không nhận thức đúng đắn về cái tôi, về chính bản thân mình. Cái tôi hay tự ngã thực ra chỉ là một tổ hợp của ngũ uẩn.
Chính năm yếu tố của ngũ uẩn bao gồm : thân thể ( Sắc), cảm giác (Thọ), tri giác (Tưởng), Tư duy (Hành) và nhận thức (Thức) kết hợp một cách hài hòa để tạo ra con người, cái tôi. Một điều cần phải thấy rằng, cái thế giới được con người nhận thức được thông qua ngũ quan chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới thực tại. Do đó, luôn tồn tại nơi con người một nhận thức cố hữu.
Nhưng thực chất không có cái tôi trường tồn, bất diệt; không có cái tự ngã thuần nhất, bất biến và càng không có cái thế giới vĩnh cửu, thường hằng.Tất cả đều đang vận động, sinh diệt, trôi chảy và thay đổi trong từng phút, từng giây. Con người và thế giới luôn hiện hữu trong trạng thái vô thường và vô ngã. Tất cả mọi nỗi đau khổ và sợ hãi đều bắt nguồn từ sự nhận thức sai lầm về tự ngã, về cái tôi.
Khi cái tôi bị đe doạ, bị mất an ninh thì lập tức xuất hiện một cơ chế phản ứng tự tồn trong tâm lý, nhằm bảo vệ tư ngã, và đây chính là nguồn cội của mọi sự lo sợ. Tuy nhiên, sự dịch chuyển của cái tôi ấy không phải ngẫu nhiên, tùy tiện mà tuân theo quy luật. Đó là luật nhân quả, một hiệu ứng của nghiệp do chính cá nhân tác tạo.
Nếu chúng ta tạo nghiệp lành sẽ được phước báo an vui, ngược lại nếu tạo ác nghiệp thì chắc chắn bị quả báo khổ đau. Do đó, dù sợ hãi hay không thì kết quả hạnh phúc hay khổ đau vẫn xay đến tùy theo nghiệp thiện hay ác.
Nhận thức được quy luật này, người phật tử tu tập hạnh vô úy luôn bình thản, không hề lo sợ hoặc kinh hãi trước bất kỳ biến cố nào, chỉ nỗ lực cải tạo nghiệp nhân của chính mình, dẫu cho thế sự thăng trầm, tình đời sáng nắng chiều mưa…thậm chí xem thường cả cái chết.
II.4 nỗi sợ lớn nhất trong đời người
1.Nỗi sợ thứ nhất: Sống trong hạnh phúc nhưng không biết
Một câu chuyện giữa Thượng Đế và người nghèo kể lại rằng:
Có một người nghèo khổ, nhà cửa phòng ốc rất nhỏ nhưng cả 4 thế hệ chen chúc sống chung. Anh ta cầu xin Thượng Đế giúp mình thoát khỏi cảnh túng quẫn này.Thượng Đế nói với anh ta, hãy nhốt tất cả gà vịt mà anh đang nuôi vào trong cùng căn phòng đó, cùng ăn cùng sống với chúng, sau 1 tuần lại tới tìm ta.
Một tuần sau, người nghèo chịu đủ giày vò, một lần nữa khẩn cầu Thượng Đế giúp đỡ.
Thượng Đế lại nói với anh ta, hãy nhốt cả trâu và dê vào trong phòng, cùng ăn cùng ở với chúng, 1 tuần sau hãy đến tìm ta.Lại qua 1 tuần, người nghèo quả thực không chịu nổi nữa, tiếp tục cầu xin Thượng Đế.Thượng Đế nói, đuổi hết những con vật đó ra ngoài, để chúng quay về chỗ cũ, 1 tuần sau tới tìm ta.
Sau 1 tuần, người nghèo lại lần nữa quỳ xuống dưới chân Thượng Đế, bày tỏ sự biết ơn sâu sắc, cảm ơn Thượng Đế đã ban phúc giúp anh hiện tại đang cảm thấy niềm vui mà đã lâu anh chưa được nếm trải.
Bài học rút ra:
Trong cuộc sống, rất nhiều người trong chúng ta cũng giống như người nghèo này, chỉ thích than phiền cuộc sống bất công, luôn cho rằng cuộc đời mình thiếu sự công bằng so với người khác, những thứ tốt đẹp đều thuộc về người ta. Thực ra có rất nhiều thời điểm, hạnh phúc ở ngay bên cạnh chúng ta.
Người nghèo kia sau cùng đã nếm được niềm vui mà đã lâu anh chưa được nếm trải, Thượng Đế vốn chẳng ban cho nhà họ bất cứ thứ gì, ngài chẳng qua chỉ để cho anh ta hưởng thụ cảm giác thỏa mãn một lần nữa mà thôi.
Hay nói cách khác, Thượng Đế chỉ muốn để cho anh ta hiểu rằng: Đừng chỉ nhìn bản thân đang thiếu thứ gì, hãy xem bản thân đang có những gì trước đã.
Không phải cuộc sống đối xử bất công với chúng ta, mà là ham muốn của chúng ta quá nhiều, sống trong hạnh phúc mà không hay nhận ra.
Khi chúng ta bị bệnh mới biết quý trọng sinh mệnh, mới hiểu sức khỏe là hạnh phúc.
Khi chúng ta đói bụng mới biết quý trọng thức ăn, có ăn có uống là hạnh phúc.
Khi chúng ta có con mới biết cha mẹ vất vả đến đâu, trong nhà có người già là hạnh phúc.
Khi chúng ta đối mặt với cái chết mới biết sinh mệnh ngắn ngủi, bình an vui sống đã là hạnh phúc.
Đừng trở thành người sống trong hạnh phúc lại cứ mãi đi kiếm tìm hạnh phúc ở đâu xa. Cứ đi trên con đường của mình, ngắm nhìn phong cảnh của riêng bản thân. Đừng mãi ước ao và trông mong người khác, hãy học cách quý trọng hạnh phúc trước mắt.
2.Nỗi sợ thứ hai: Lao đầu kiếm tiền nhưng không thể tiêu
Lời Phật dạy, đời người, không có tiền quả thực khốn khó trăm bề, nhưng dù có cố gắng kiếm tiền đến đâu cũng nên giữ ở một mức độ vừa phải.Có không ít người lao đầu đi kiếm tiền nhưng lại chẳng còn sinh mệnh để mà tiêu. Thà rằng không có gì, nhưng ít nhất vẫn còn sinh mệnh để có cơ hội hưởng thụ những điều tốt đẹp ở trên thế giới này.
Chúng ta phải kiếm tiền, nhưng đồng thời cũng phải hưởng thụ cuộc sống.Thế nhưng, điều đau khổ nhất trên đời này chính là, người sống, nhưng không có tiền hoặc mai kia chết đi rồi, tiền không tiêu hết. Lúc ấy mới hiểu được rằng, ngoại trừ sức khỏe, tất cả những thứ khác đều là gió thoảng mây trôi.
Bài học rút ra:
Tiền nhiều thì tiêu nhiều, tiền ít thì tiêu ít. Dù ít hay nhiều, chỉ cần đủ tiêu là được. Đừng vì tiền mà vứt bỏ sức khỏe!
3.Nỗi sợ thứ ba: Làm người tài giỏi, nhưng bất hiếu với mẹ cha
Chuyện kể rằng, một gia đình có 3 người, cũng là người của 3 thế hệ.Một ngày, người cha nói với con trai: “Ông nội con ốm yếu đã nhiều năm, tiếp tục sống cũng không giúp ích gì, chi bằng vứt xuống núi sâu cho xong.”
Nửa đêm, hai cha con dùng một cái sọt khiêng ông lão tới bên khe suối, lúc đang chuẩn bị ném xuống, người con trai bỗng nói: “Cha, chúng ta chỉ cần ném ông xuống là được rồi, cần gì phải vứt cả sọt chứ?”
Người cha tức giận: “Trẻ con thì biết gì, người còn vứt thì tiếc sọt làm gì?”
Người con đáp: “Nếu ném cả sọt thì về sau con và con trai con dùng cái gì để mang cha tới đây chứ?”Người cha nghe xong như bị đánh một đòn cảnh tỉnh.Vì vậy vội vàng kêu con trai đưa ông về nhà, chăm sóc cẩn thận, không bao giờ dám làm ra hành động bất hiếu nữa.
Bài học rút ra:
Cha mẹ khi bước vào tuổi già sẽ tăng thêm cho chúng ta rất nhiều phiền hà, vì vậy có những người con bắt đầu ghét bỏ người sinh ra mình.Cha mẹ già rồi, lúc ăn cơm sẽ làm vương vãi hạt cơm ra ngoài, chúng ta chê họ lôi thôi.Bước đi của họ càng lúc càng chậm, chúng ta chê họ lề mề. Họ nói chuyện chậm rãi, thỉnh thoảng còn lặp lại, chúng ta chê họ càm ràm.
Người ta vẫn thường nói, người già như trở về thời thơ ấu một lần nữa, nhưng không phải người già nào cũng được đối xử nâng niu như trẻ nhỏ.Người ta có thể kiên nhẫn dạy dỗ một đứa trẻ gào khóc đòi ăn, nhưng lại không đủ nhẫn nại để đối xử như vậy với chính người đã sinh ra và nuôi lớn chúng ta. Tất cả bởi chúng ta đã quá quen nhận được yêu thương từ cha mẹ mà quên cách cho đi.
Vào lúc chê gia mẹ già yếu, có bao giờ chúng ta nghĩ đến bọn họ cũng đã từng có thời trẻ, nhưng tuổi trẻ của họ đều dành cả cho ta. Bởi vậy, bất hiếu chính là nguyên nhân dẫn tới ác nghiệp, phải chịu quả báo lớn nhất đời người.
4.Nỗi sợ thứ tư: Miệng quá ngọt khiến lời nói trở nên giả tạo
Cuộc đời này, nếu bạn không vấp ngã sẽ không biết ai là người sẵn lòng cúi người xuống nâng bạn dậy.Thường ngày có trà có rượu có anh em, lúc thật sự gặp khó khăn mới biết có ai kề cận.
Khi cần tới bạn, người ta sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, nịnh nọt lấy lòng; khi bạn không còn giá trị, họ lập tức quay lưng, coi như không quen biết. Xã hội thay đổi, lòng người cũng đổi thay.Ma quỷ không đáng sợ, bởi vì không thể nhìn thấy được; lòng người đáng sợ, vì đoán không ra. Thật ra thì xã hội rất đơn giản, thứ phức tạp chính là lòng người.
Đừng nghĩ rằng ai cũng lương thiện, chân thành như mình; đừng cho rằng mọi chuyện đều có thể dễ dàng tha thứ, đều có thể nhẫn nhịn, không nhịn được thì đừng nhịn nữa.Có đôi lúc, bạn phải học cách thích ứng, buộc lòng phải buông bỏ những người bạn quan tâm nhưng chẳng hề để ý đến bạn; hoặc học cách mang một tấm mặt nạ để cư xử lạnh lùng với những người đối xử lạnh nhạt với bạn.
Cuộc đời mỗi người, có cười thì không thể thiếu nước mắt. Thực tế, có rất nhiều người có thể ở bên cạnh cười vui cùng bạn, nhưng lại chẳng mấy người ở bên cạnh khi bạn khóc.
Cho nên, chỉ khi bạn đối xử chân thành, thật lòng với người khác thì mới có người sẵn lòng san sẻ niềm vui hay an ủi bạn khi bạn gặp khó khăn.Thời gian có thể giúp bạn tha thứ những điều tưởng chừng không thể, đi qua những việc tưởng như không thể vượt qua. Thỉnh thoảng, chúng ta sẽ nhớ về một số việc nhưng quá khứ, nhưng sau rồi vẫn phải học cách nhìn về phía trước.
Những thứ không thể đánh bại bạn, tất cả rồi sẽ giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Thời gian chính là như thế, đời người ngắn ngủi lắm, sao không học cách bình đạm mà sống!
III. Cách thông thường và phổ biến nhất để vượt qua nỗi lo sợ
Sợ hãi thì ai cũng có chỉ là ít hay nhiều thôi. Vượt qua được nỗi sợ hãi con người sẽ tìm thấy bình minh của cuộc đời. Vậy làm sao để vượt qua nỗi sợ hãi ấy thì là một câu hỏi khó. Nếu tự bản thân ta có đủ tuệ giác quan sát một cách sâu sắc và như thật về cuộc sống con người, thấy rõ chân lý vô thường, chân lý về khổ và chân lý vô ngã.
Hoặc ta nương theo tuệ giác của đức Phật để chiêm nghiêm như thật về chúng. Khi ta thấy rõ ràng mọi thứ trong cuộc đời con người đều là hư ảo giả tạm và luôn biến chuyển thay đổi thì ta sẽ không còn bám víu, dính mắc cố chấp về tài sản, về dạnh lợi quyền chức địa vị và cả thân thể hình hài vóc dáng đẹp xấu. Khi ấy sợ hãi dần tan biến.
Quán sát một cách sâu sắc và toàn diện, ta sẽ thấy mọi sự sợ hãi lo âu đều xuất phát từ “cái ta” và “cái của ta”. Hơn nữa mọi nỗi lo sợ đều có liên quan mật thiết đến việc nhận thức về bản ngã của ta và sở hữu của cái ta.
Như tên của ta, hình dáng của ta, cha mẹ vợ con hoj hàng thân tôch của ta, địa vị chức vụ của ta, danh dự của ta, tài sản tiền bạc của cải của ta…tóm lại là dính mắc, chấp trước cái ta và cái của ta. Những gì động chạm, tổn thương, gây hại đến cái ta và cái của ta làm cho ta lo sợ.
Cụ thể là chúng ta làm gì hàng ngày giúp ta vượt thoát những nỗi sợ hãi căng thẳng bất an.
– Một là quy y Tam Bảo, kính tin Phật pháp, thường đọc kinh, nghe giảng phật pháp. Tin hiểu Phật pháp, có thiện thần ủng hộ, giúp ta bớt sợ hãi.
– Hai là sống lương thiện, tích cực, lành mạnh giúp người; không gây tạo ác nghiệp, không gây thù chuốc oán, không giao du bạn xấu, không bài bạc, rượu chè, cá cược, hơn thua, hút chích, nợ nần giúp ta không sợ hãi
– Ba là thường luyện tập sức khỏe, ăn uống điều độ, tăng cường khả năng đề kháng, giúp ta ngăn ngừa bịnh tật đau đớn sợ hãi
– Bốn là lúc sợ hãi ta chú tâm niệm: Nam mô A Di Đà Phật hoặc trì thần chú: Án Ma Ni Bát Di Hồng sẽ hết sợ hãi.
– Năm là thường tu tâm luyện chí, ngồi thiền, đọc sách, nghe giảng, nâng cao phẩm chất tâm linh, phát huy sức mạnh tâm ý, tăng cường sức mạnh của ý chí. Tâm càng chuyên nhất càng tập trung, càng thiện thì sức mạnh càng lớn, càng mạnh mẽ thì cảm giác sợ hãi không còn chỗ tồn tại trong ta.